Nghe vậy.
Thẩm Bình bỗng nhiên chú ý tới Đan Hà Tông, Hợp Hoan tông, thậm chí ngay cả phi thuyền của La Sát Ma cốc cách đó không xa cũng có lục tục đệ tử leo lên.
Hắn hiểu.
Lần này không chỉ Chân Bảo Các muốn đưa một nhóm tu sĩ đi thăm dò trước, các tông môn khác cũng có ý này.
Hắn an tâm vài phần, nhìn thê thiếp bên cạnh dặn dò, "Đến Thanh Dương thành, Chân Bảo Các sẽ tạm thời sắp xếp nơi ở cho các nàng, cố gắng ở đó, không bao lâu vi phu sẽ qua!”
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh lau nước ở khóe mắt, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không nỡ.
“Phu quân! Ngươi nhất định phải đến!”
Lên thuyền.
Vương Vân và Bạch Ngọc Dĩnh đứng ở bên cạnh lan can bằng gỗ lớn tiếng nói.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp của họ.
Thẩm Bình giật mình, trước mắt hắn bỗng nhiên hiện lên từng mảnh ký ức của cuộc sống mấy năm nay, trong lòng đột nhiên sinh ra xúc động muốn lập tức đi lên mang các nàng trở lại cạnh mình, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
“Tự chăm sóc bản thân!”
Hắn cố hết sức hét ra một câu.
Trong tiếng la hét.
Nước mắt không biết từ khi nào đã rơi xuống, phản chiếu rõ ràng trước ánh mặt trời.
Lâu ngày sinh tình.
Sáu bảy năm ngày đêm làm bạn.
Dù sao hắn cũng là người.
Mà người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình!
Ở lan can phi thuyền, Vương Vân nhìn một màn này, nở nụ cười tươi, nhưng là cười trong nước mắt.
Thẳng cho đến khi phi thuyền khởi động bay lên trời cao.
Nàng vẫn đứng nhìn như cũ, dù nước mắt đã khô, nhưng nụ cười vẫn ở đó.
“Thì ra trong lòng phu quân thật sự có ta!”
Trong nháy mắt âm thanh vang lên.
Giao diện ảo thuộc về Vương Vân ầm ầm chấn động, thật lâu không dứt.
Ánh sáng màu xám thâm thuý loé lên chói mắt, nhưng ở sâu trong hào quang một vệt màu vàng phảng phất như mặt trời mọc, nhanh chóng bao phủ toàn bộ màu xám.
Ngay lập tức, ánh sáng vàng toả sáng.
Tất cả các giá trị đều biến mất, khi nó xuất hiện lại đã hoàn toàn thay đổi.
Nhìn theo phi thuyền rời đi.
Trong lòng Thẩm Bình trống rỗng hóa thành một tiếng thở dài.
"Phu quân."
Lạc Thanh và Vu Yến không hẹn mà cùng gọi một tiếng.
"Ta không sao."
"Thanh nhi."
"Vu Yến."
"Chúng ta về nhà!"
Thẩm Bình cười nói.
Vu Yến ngẩn ra, nàng hoài nghi mình nghe lầm, "Phu quân, ngươi vừa rồi gọi ta là gì?”
Thẩm Bình nghiêm túc lặp lại một câu, "Vu Yến.”
“Phu quân ~"
Vu Yến kéo cánh tay Thẩm Bình, khóe mắt lóe ra ngàn vạn phong tình.
Ba bóng người đi dạo dọc theo đường cái.
Trở lại tiểu viện ngõ Thanh Hà.
Thẩm Bình liền trực tiếp tiến vào tĩnh thất.
Trong 10 ngày tới.
Hắn đều tĩnh toạ tu luyện, lúc tâm phiền ý loạn lại đi vào phòng chế phù chế tác phù chú hoặc khôi lỗi, ngay cả mỗi ngày hai lần thân thiết cũng không làm nữa.
Đến ngày thứ mười một.
Truyền Tấn Phù loé lên.
Là Đinh chưởng quỹ.
Thẩm Bình vội vàng lắng nghe.
“Đến bình an!”
Khoảnh khắc nghe được tin này, hắn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Thanh Dương thành.
Chân Bảo Các kinh doanh ở nơi đó mấy trăm năm, cho dù xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng sẽ không có chút vấn đề nào.
Ra khỏi tĩnh thất.
Thẩm Bình hiếm khi đi dạo trong tiểu viện, mà lúc này, hắn mới có thời gian rảnh mở giao diện ảo ra.
Nhìn lướt qua.
Màu vàng chói mắt của giao diện ảo thiếu chút nữa khiến hắn phải tránh đi.
“Kim sắc!”
Hắn sững sờ tại chỗ, sau đó thoải mái nở nụ cười, đến bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được vì sao lúc trước mặc cho hắn làm thế nào, độ hảo cảm cực hạn cũng không thay đổi.
Và bây giờ.
Kim sắc này tới như nước chảy thành sông.
Thu liễm tâm thần.
Hắn định thần nhìn lại.
[ Thê tử và ngươi đồng sinh cộng tử, mức độ tình cảm trước mắt: 100】
【Song tu tăng thêm: 10】
[Kim sắc tăng thêm: 50]
【Thần thông phù đạo: Phù Quang Luân Hải (trăm phù) (0/1000)】
【Phù sư: cấp hai hạ phẩm (149496/150.000)】
Sau khi đọc xong.
Một lượng lớn tin tức về thần thông phù đạo phảng phất như từ nơi nào đó khắc sâu vào trong thức hải cùng trí nhớ có bắp của Thẩm Bình.
Hắn nhanh chóng nhận ra nó.
Phù Quang Luân Hải này là thần thông do giao diện ảo sinh ra, uy năng cụ thể của nó là dựa vào phẩm cấp của phù chú mà định, trước mắt một khi thi triển, có thể trong nháy mắt thiêu đốt trăm tấm phù chú hình thành một vòng phù quang, vừa có thể công kích vừa có thể phòng ngự.
Điều quan trọng nhất là không cần phải tiêu tốn bất kỳ linh lực nào.
Dừng lại một lúc.
Trên mặt Thẩm Bình khó nén vẻ kích động, dù thế nào hắn cũng không ngờ sau khi khung ảo lột bỏ thành màu vàng, lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, đây chính là thần thông!
Tuy nói chỉ là thần thông phù đạo, nhưng mỗi một môn thần thông đều có uy lực cực lớn.
Những người đạt được thần thông trong tu luyện nếu không phải thiên kiêu của tông môn thì cũng là tu sĩ cường đại.
"Vân nhi."
Hắn kìm lòng không được thì thầm một tiếng.