Nghĩ đến sự ngột ngạt ngày đó bị mắc kẹt trong lồng ngực.
"Thế đạo này..."
Thở dài.
Khóe miệng hắn khẽ động, "Ba mươi tấm Hộ Linh Phù, nửa tháng sau lại tới!”
Mà lúc này.
Mộc Cấm vừa bước ra khỏi tiểu viện lập tức dừng lại tại chỗ, đầu mũi chua xót, nước mắt yên lặng rơi xuống.
"Cảm ơn ngươi!"
Lúc rời đi, nụ cười chân thành ngọt ngào trên mặt nàng làm cho ánh mặt trời cũng phải ảm đạm vài phần.
......
Từng ngày lại trôi qua.
Phường thị càng ngày càng vắng vẻ, phần lớn cửa hàng hai bên đường đều đã đóng cửa, góc tối của các ngõ hẻm ngay cả kiếp tu cũng biến mất, chỉ có đội tuần tra chấp pháp thỉnh thoảng đi qua con hẻm.
Đêm trước Tết Nguyên Tiêu của Ngụy quốc.
Thẩm Bình đồng thời nhận được tin tức của Đinh chưởng quỹ và Tằng bà bà.
Hắn hít sâu một hơi, gọi Vu Yến và Lạc Thanh vào sảnh.
"Ngày mai."
"Một người đi trước."
“Theo phi thuyền của Chân Bảo Các rời đi!”
Vu Yến và Lạc Thanh ngẩn ra, sau đó nhìn nhau lại đồng thanh nói, "Phu quân, ngươi đi!”
Thẩm Bình ôn nhu nói, "Không cần lo lắng, rất nhanh ta sẽ đuổi theo.”
"Vu Yến..."
Vu Yến hai tay ôm trước ngực, cười tủm tỉm cắt đứt, "Phu quân, Luyện Khí tầng tám cho ngươi lá gan thật lớn, ngươi dựa vào cái gì không đi!”
Nói đến đây, khoé môi nàng lạnh lùng giống như một người xa lạ, "Tiên đạo vô tình, cần gì phải quan tâm đến sinh tử của người khác!”
Vụt!
Linh lực lóe lên.
Pháp khí hình vòng quanh cổ tay Vu Yến chợt nứt ra, hóa thành từng vệt kiếm xanh chém về phía Lạc Thanh.
Lạc Thanh cười không nhúc nhích.
Keng!!
Hộ Linh Phù kích hoạt.
Vệt kiếm xanh rơi vào phía trên tầng bảo hộ, bắn lên tung té từng lớp màu xanh lục.
Thẩm Bình nhíu nhíu mày, "Vu Yến, thu lại đi, ý của ta đã quyết, Lạc Thanh, ngày mai ngươi đi, đến Thanh Dương thành nhớ nói cho Vân nhi và Dĩnh nhi, chúng ta không có việc gì, nhất định sẽ bình an đến!”
Lạc Thanh nhịn không được nói, "Phu quân, ta là người sắp chết, không cần thiết..."
Thẩm Bình đứng dậy nắm lấy bả vai Vu Yến mang theo nàng đi về phía sương phòng.
Vào phòng.
Ánh mắt Vu Yến ướt át, cánh tay thuần thục vòng quanh cổ Thẩm Bình, mị thái xinh đẹp, nhưng khóe môi lại không còn lạnh lùng, giọng nói của nàng ôn nhu động lòng người nói, "Phu quân, vì sao ngươi đối xử với ta tốt như vậy, không có ta, ngươi không cần phải đưa ra lựa chọn này, ngươi rõ ràng sợ chết, lại năm lần bảy lượt mạo hiểm vì ta.”
"Lão nương không
Thẩm Bình cúi đầu chặn giọng nói của nàng lại.
Đồng thời thuận thế kéo pháp bào cùng cái áo lụa mỏng manh kia.
Hai quả bưởi ngọt ngào lập tức mất đi trói buộc.
Thoải mái vươn ra kích thước chân thực.
Đợi đến khi trong đôi mắt Vu Yến xuất hiện dấu vết đạo pháp bắt đầu khởi động.
Thẩm Bình ngừng lại, mỉm cười nói, "Tối mai, ngươi đi cùng ta!”
Vu Yến ngẩn ra, có chút không rõ nói, "Phu quân, ngươi, không phải nói chỉ có một danh ngạch sao?”
" Thỏ khôn đào ba hang, người khôn tính ba nước.”
"Thủ đoạn của vi phu rất nhiều đấy."
Thẩm Bình cười lạnh nhạt ra vẻ cao thâm.
Tảng đá trong lòng Vu Yến tan biến, thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát đã khôi phục Thiên Diệu Mị Thuật lẳng lơ, trở nên phong tình vạn chủng.
Mị nhãn ở khoé mắt nàng gợn sóng dập dờn, đầu lưỡi ngọt ngào dường như tạo thành một khe hở, mang theo thanh âm, "Thiếp thân cũng muốn xem thủ đoạn của phu quân, đến cùng là lợi hại đến đâu!”
Nói xong.
Ánh mắt nàng mê ly, lòng bàn chân đã lặng lẽ đặt lên vai Thẩm Bình, thanh âm đứt quãng, "Có thể lợi hại…lợi hại đến mức khiến thiếp thân ngửi được hương nước suối…”
Thẩm Bình nghiêm mặt, "Xin chỉ giáo!”
Đèn pha lê lắc lư.
Hai người rất nhanh đã triển khai đạo pháp chém giết.
Mãi cho đến khi thủy triều dâng cao tràn ngập ra mới kết thúc trận trao đổi này.
Nhưng bởi vì ngày mai có sự kiện quan trọng.
Hai người cũng không tiếp tục, mà mỗi người tự trở về tĩnh thất điều chỉnh trạng thái.
......
Ngày hôm sau.
Thẩm Bình mang theo Lạc Thanh đi tới Chân Bảo Các.
Đinh chưởng quỹ thấy vậy nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng vẫn nói, "Thẩm phù sư là một người có tình có nghĩa.”
Mà Thôi khách khanh, Nguyễn khách khanh không lên tiếng.
Mọi người đều có lựa chọn của riêng mình.
"Đinh chưởng quỹ."
"Đến Thanh Dương thành, mong giúp đỡ nhiều hơn."
Thẩm Bình nói xong nhét một tấm Giáp Linh Phù vào tay Đinh chưởng quỹ.
“Đơn giản, đơn giản!”
Đinh chưởng quỹ nở nụ cười tươi, "Thẩm phù sư phải đến sớm một chút, Thanh Dương thành tuy lớn, nhưng tu hành không dễ.”
Thẩm Bình chắp tay: "Nhất định!”
Quay lại.
Hắn dặn dò Lạc Thanh nói, "Thanh nhi, dọc đường đi mặc kệ xảy ra chuyện gì, phải theo sát vị Đinh chưởng quỹ này, yên tâm đi, không cần lo lắng cho ta và Vu Yến.”
Đôi mắt Lạc Thanh tràn ngập phức tạp, môi mấp máy vẫn không mở miệng.
“Xuất phát!”
Pháp lực trên người trưởng lão Nguyên Anh mặc áo bào tím tản ra, tu sĩ trong tiểu viện biến mất, mà quang mang pháp bảo giữa không trung chợt chạy về phía Kim Dương tông.
Toàn bộ Chân Bảo Các lập tức trở nên trống rỗng.