TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 145: Yên lặng rời đi (1)

Thẩm Bình nhìn thoáng qua chân trời, lắc đầu xoay người đi ra, trở lại tiểu viện ngõ Thanh Hà liền nhìn thấy Mộc Cấm đang đứng ở cửa.

Hôm nay nàng thay pháp bào màu xanh ngọc trắng, mái tóc, cổ tay, còn có dải ruy băng màu hồng bên hông đều có pháp khí.

"Thẩm phù sư."

"Nơi này là ba mươi tấm Hộ Linh Phù, còn có hai bình thượng phẩm đan dược."

“Nếu có thể an toàn đi ra ngoài, tiểu nữ tử tất có hậu tạ!”

Trong đôi mắt Mộc Cấm tràn đầy vẻ chân thành.

Nàng ở Chân Bảo Các không ngắn, trên người vẫn có chút tài sản.

"Chạng vạng tối rời đi."

"Tại hạ cũng không hoàn toàn nắm chắc."

Thẩm Bình vung tay lên, bỏ toàn bộ những vật này cất vào túi trữ vật, thành thật nói.

Mộc Cấm cười ngọt ngào, "Thẩm phù sư đồng ý mang theo tiểu nữ tử, đã vô cùng giúp đỡ rồi.”

“Đi thôi, vào nhà trước!”

Vu Yến nhìn thấy vị nữ tu lần trước, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt.

Mộc Cấm đi vào chắp tay hành lễ, "Tiểu nữ tử Mộc Cấm, là thành viên bên ngoài của Chân Bảo Các, gặp qua đạo hữu!”

Vu Yến đáp lễ, "Đạo lữ của phu quân, Vu Yến.”

Sau khi ngồi xuống.

Thẩm Bình cũng không nói gì, mà là uống linh trà lẳng lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở.

Theo bóng tiểu viện dần dần kéo dài, Mộc Cấm nhịn không được lên tiếng, "Thẩm phù sư, vẫn phải đề phòng Xuân Mãn Uyển, cho dù có thể bình an đi ra ngoài, nhưng khi ra ngoài phạm vi mười vạn ngọn núi lớn, không có cường giả che chở chúng ta, sợ là sẽ có nguy hiểm.”

Thẩm Bình gật đầu, "Mộc đạo hữu nói không phải không có đạo lý, đến lúc đó hành sự tuỳ theo hoàn cảnh.”

Hắn đã sẵn sàng.

Trăm tấm Kim Quang Phù.

Khôi lỗi cấp hai.

Năm tấm Giáp Linh Phù.

Còn tốn đống tiền mua pháp khí đặc biệt dùng một lần ở Chân Bảo Các.

Những thủ đoạn này đối phó với tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng đã đủ.

Chỉ cần hạ thấp đầu.

Dùng tu vi Luyện Khí tầng tám, cộng thêm phù sư không am hiểu đấu đá như như hắn, nếu Xuân Mãn Uyển ra tay cũng không làm phiền đến tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhưng lỡ như thật sự là Trúc Cơ hậu kỳ...

Thẩm Bình mở giao diện ảo nhìn về phía thần thông phù đạo lóng lánh màu vàng kia.

Có thể sống hay không vậy phải phụ thuộc vào nó.

Ngoại trừ những thứ đó ra, còn có tử châu mà đệ đệ Bạch Ngọc Dĩnh đưa cho.

Đối phương thuộc về Xuân Mãn Uyển, khẳng định rất hiểu tình huống của Xuân Mãn Uyển, tối thiểu sẽ không vô duyên vô cớ hại tỷ tỷ của mình.

Trong lúc suy nghĩ tán loạn.

Giờ ước định đã đến.

Thẩm Bình bất ngờ đứng dậy, nhìn về phía Vu Yến và Mộc Cấm, "Đi!”

Bước ra khỏi cổng tiểu viện.

Ba người đều không quay đầu lại, tòa tiểu viện độc lập này về sau cũng sẽ trở thành bụi phấn.

Trên đường đến Xuân Mãn Uyển.

Từng đợt gió lạnh bao trùm.

Mộc Cấm gắt gao đi theo bên cạnh Thẩm Bình và Vu Yến, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn xung quanh, phường thị vắng vẻ có chút hoang phế, ai cũng không biết có kiếp tu nào trốn ở chỗ tối chờ đợi hay không.

Ra khỏi phường thị.

Một đường đến Xuân Mãn Uyển cũng không bị tập kích.

Ba người Thẩm Bình thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ngửi được mùi son phấn nồng đậm, Tằng bà bà đã nghênh đón, ánh mắt nàng nhìn lướt qua Vu Yến cùng Mộc Cấm, tươi cười nhiệt tình nói, "Thẩm phù sư mau mời vào.”

Đầu tiên là đến phòng tiếp khách.

Tằng bà bà uống linh trà nói, "Thẩm phù sư, ba vị.”

Thẩm Bình lấy ra hơn mười tấm phù chú cấp hai, sau đó mới lấy ra Hộ Linh Phù còn lại.

"Tằng đạo hữu, phiền ngươi giúp đỡ nhiều hơn."

Trong lúc nói chuyện hắn lặng lẽ đặt một tấm Lôi Quang Phù trong tay, từ kẽ ngón tay lộ ra một tia linh quang.

Ánh mắt Tằng bà bà lập tức vội vàng che bàn tay Thẩm Bình lại, đứng dậy nói: "Vẫn còn đạo hữu khác chưa tới, ta đi ra cửa xem một chút.”

Một lát sau.

Thẩm Bình mới đi ra phòng tiếp khách, đi theo Tằng bà bà đến cửa Xuân Mãn Uyển.

Cất Lôi Quang Phù, trên mặt Tằng bà bà nở nụ cười tươi như hoa, truyền âm nói: "Thẩm phù sư, đợi lát nữa sẽ có người mang các ngươi đi đầm lầy Vân Sơn, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, khi lựa chọn phi thuyền nhất định phải lựa chọn phi thuyền hình kiếm màu tím!”

Hai người đơn giản truyền âm vài câu.

Trong lòn Thẩm Bình tràn ngập cảnh giác.

Hắn không chắc lời của Tằng bà bà, nhưng trước mắt chỉ có thể tin tưởng.

Hy vọng Lôi Quang Phù kia có ích!

Ước chừng nửa canh giờ trôi qua.

Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn ảm đạm, toàn bộ phường thị tản ra huyết quang yêu dị.

Hậu viện Xuân Mãn Uyển.

Lúc này hơn một trăm vị tu sĩ đã tụ tập đầy đủ.

Một số người có mùi máu tươi, một số người tràn ngập căng thẳng bất an.

Còn có người cảnh giác cẩn thận như Thẩm Bình.

Một lúc sau.

Ở cửa hậu viện xuất hiện mấy vị tu sĩ mặc pháp bào màu đen, mang theo mặt nạ huyết sắc, trên người bọn họ tản ra linh áp nhàn nhạt, rõ ràng đều là tu sĩ Trúc Cơ.

"Đi theo sát, nếu bị tụt lại phía sau,