Thanh Dương thành có đông đảo cửa hàng, Bằng Vân chỉ là một cửa tiệm không đáng chú ý mà thôi, nhưng mặc dù như vậy, muốn đứng vững tại đây phải thể hiện ra năng lực của mình.
Mộc Cấm cúi đầu nhìn về phía mặt giày thêu màu hồng, trong đầu không nghĩ tới lời chưởng quầy vừa nói, mà là hiện lên hình ảnh ở phòng tiếp khách Chân Bảo Các lần trước, cảm giác nóng bỏng đập vào mặt phảng phất như gần trước mắt, lòng bàn tay to lớn lại mạnh mẽ, làm nàng mỗi đêm khuya đều không khỏi rùng mình.
Chỉ là... Đã nhiều tháng không có tin tức.
Buzz ~
Lúc này.
Truyền Tấn Phù chấn động.
Ánh mắt Mộc Cấm toả sáng vội vàng lấy ra, sau đó ra ngoài cửa hàng mở ra, giọng nói rất quen thuộc: Ẩn Linh Cư, lại đây.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười ngọt ngào lại một lần nữa hiện liên trên mặt.
Nói với chưởng quầy một tiếng.
Nàng đi ra khỏi cửa hàng, nhưng dừng chân quay đầu lại nhìn, sau đó bước nhanh.
Càng đến gần Ẩn Linh Cư.
Bước chân của Mộc Cấm dần chậm lại, nàng hồi tưởng về những ngày qua, có sự khó chịu trong cửa hàng, cũng có sự bất tiện ở nơi ở, còn có cả một vài thứ khó tránh khỏi so đo.
Cuộc sống rất khó khăn.
Tán tu sống không dễ dàng gì.
Không ít lần nàng muốn thoát khỏi toà thành này, muốn tìm một phường thị nhỏ yên ổn sinh sống, nhưng nếu đã đi tới nơi này, quay đầu làm sao có thể cam tâm.
Đến Ẩn Linh Cư, nhìn cánh cửa kia, Mộc Cấm cất bước bước vào.
Bên trong phòng.
Thẩm Bình uống linh trà chờ đợi, hiện giờ hắn rất kiên nhẫn.
Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Hắn nhíu mày, cười nhạt nói, "Vào đi.”
Rất nhanh bóng dáng xinh đẹp của váy thêu đi vào.
Khoảnh khắc cửa phòng đóng lại.
Mùi hương đó quanh quẩn khắp phòng.
"Mộc đạo hữu, Chân Bảo Các ở Vân Sơn phường sắp mở cửa kinh doanh lại, ngươi, có muốn trở về hay không, trở lại Chân Bảo Các?"
Câu đầu tiên Thẩm Bình mở miệng khiến Mộc Cấm sững sờ tại chỗ.
Nàng nâng đôi mắt lên.
Thẩm Bình lại nói, "Chuyện này là thật.”
Nhất thời, hàng ngàn suy nghĩ dâng lên.
Khi đôi mắt nàng rơi vào trên mặt Thẩm Bình, cuối cùng trở thành trầm mặc không nói.
Mộc Cấm từng bước đi qua, cứ mỗi một bước trên người nàng lại bớt đi một món đồ.
Cho đến khi hơi nóng quen thuộc đập vào mặt.
Nàng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Bình, lộ ra nụ cười ngọt ngào, "Thẩm đạo hữu, kính xin cẩn thận quan sát bố cục phòng ốc của tiểu nữ tử!”
Khóe mắt Thẩm Bình hiện lên một tia kinh ngạc, câu nói vừa rồi khi Mộc Cấm vào cửa, hắn có ý thăm dò, kết quả lại không ngờ tới Mộc Cấm lại có hành động như vậy, nhưng rất nhanh hắn khôi phục bình tĩnh, nâng linh trà lên uống một ngụm cười nhạt, "Mộc đạo hữu, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
Mộc Cấm không lên tiếng.
Nàng chỉ thực hiện một động tác.
Quay người…ngồi xổm xuống, nhấc mông lên.
......
Mở miệng lúc nào cũng yếu ớt bất lực.
Nhìn vào đường cong tròn mượt mà kia.
Thẩm Bình im lặng.
Gần nửa năm, Mộc Cấm đã trải qua cái gì, hắn không biết.
Nhưng thời điểm này, hắn đã hiểu được ý của Mộc Cấm.
Chân Bảo Các hay Thanh Dương thành.
Thật ra đều không quan trọng, quan trọng là hiểu rõ bản thân mình, hiểu được thế đạo gian nan.
Đứng dậy.
Thẩm Bình kéo pháp bào ra, bước lên trước một bước.
Hắn lại lần nữa nhớ tới cây táo trồng trong tiểu viện kia, nó còn là một cây con, đợi đến khi phát triển mạnh mẽ, sẽ kết ra từng quả táo ngọt ngào tản ra mùi táo thơm.
Ở Vân Sơn phường, hắn không có cơ hội ăn.
Nhưng đi tới Thanh Dương thành, Thẩm Bình tin tưởng tương lai mình có thể ăn được linh táo.
Thật lâu sau.
Khuôn mặt yêu kiều của Mộc Cầm tràn ngập sắc xuân, nàng thoải mái ngồi trong ngực Thẩm Bình, ngửi ngửi mùi hương khoan hậu không gì sánh bằng làm người ta an tâm không ít.
"Cám ơn."
"Nếu không có ngươi, tiểu nữ tử đã chết ở Vân Sơn phường."
Thẩm Bình cười nhạt nói, "Ở lại Vân Sơn phường cũng chưa chắc không có cơ hội sống, ngươi thật sự không trở về Chân Bảo Các?”
Mộc Cấm nhẹ nhàng lắc đầu, "Không trở về, ta chỉ muốn sống thoải mái ở trong Thanh Dương thành này.”
"Vừa rồi thoải mái chứ?"
"Rất thoải mái."
Khóe môi nàng cười tươi, tiến đến bên tai Thẩm Bình, "Tiểu nữ tử muốn sống càng thoải mái..."
......
Đầu giờ Dậu.
Ánh nắng chói chang xuyên qua những cành lá ở hai bên ngõ Hội Tuyền chiếu rọi lên người Thẩm Bình, đôi mắt hắn quét về phía giao diện ảo.
Trên đó đã có sự thay đổi.
【 Ngươi và đạo lữ song tu 10 lần, thu được tư chất Lôi hệ linh căn: +20】
【Đạo lữ phục tùng ngươi, độ hảo cảm hiện tại: 75】
【Song tu cộng thêm: 0】
【Tăng thêm ngoài định mức: 2】
【Thuỷ hệ linh căn (giả): hạ phẩm (thật) (40/50.000)】
【Lôi hệ linh căn (giả): hạ phẩm (thật) (40/50.000】
Nhìn xong, Thẩm Bình yên lặng thu lại, trong lòng vẫn cảm thấy rung động.
Tuy lúc trước hắn cũng đã đoán được, nếu thân mật cùng Mộc Cấm, tam hệ linh căn Thuỷ Hoả Lôi rất có thể sẽ đạt được Thuỷ hoặc Lôi, nhưng bây giờ suy đoán thành sự thật, hắn vẫn cảm thấy mình như đang nằm mơ.