"Ta..." Bạch Vu há mồm, hậm hực cười một tiếng.
Nếu lấy một địch ba, dù mở Tiên thành, gã có thắng cũng sẽ cực kỳ vất vả, huống chi là không hiển lộ tu vi?
Nhưng Ngụy Nguyên Châu không bỏ được mặt mũi mà động miệng, Bạch mỗ gã lại cần phải quan tâm đến những thứ này.
Ngay tại khoảnh khắc Bạch Vu đang tính mở miệng tiếp tục trào phúng, Đỗ Vệ Quang lại cười lạnh một tiếng, nhanh chóng dời ánh mắt đi. Nhưng ánh mắt lại lướt qua Tô Hồng Tụ đang nhìn thẳng vào mình.
Cũng không phải gã cho rằng so đấu linh khu mình sẽ thua nữ nhân này, chủ yếu là gã không tin nữ nhân trước mặt có thể kiềm chế tính tình, đợi lát nữa nếu nàng đánh đến say máu, nói không chừng sẽ lấy Đạo Binh ra một kiếm chém tới.