"..." Dương Vận Hằng chỉ có thể nhìn về phía Diêm Sùng Chướng như cầu cứu.
"Tiểu hữu không cần phải khách khí như vậy, nếu không đủ vẫn còn." Diêm Sùng Chướng nhớ lại lời sư phụ vừa dặn dò lúc trước, dù sao thì bây giờ tâm trạng của gã cũng hơi bất thường, không biết đối đãi bình thường là như thế nào, chỉ cần không đắc tội là được.
"Ta ——" Dương Vận Hằng bị sặc một cái, lại vội vàng ném ánh mắt hậm hực nhìn về phía Đạo Tử nhà mình.
Ý của lão là như vậy sao?
Đây vốn không phải là đan dược của Dương mỗ, đến phiên ta keo kiệt sao? Vấn đề là loại đan dược này đâu thể nuốt lung tung được, thực sự không sợ ăn ra vấn đề gì hả?