Hắn quay đầu, liếc nhìn ngọn núi cao ngất đang bị mây mù bao phủ kia, ánh mắt rơi xuống đạo chưởng ấn to lớn không gì sánh được kia, thoáng cảm nhận được khí tức làm người ta sợ hãi vẫn còn lưu lại nơi ấy, dù đã trải qua vô vàn năm tháng dài đằng đẵng.
Chỉ mới leo lên Bạch Ngọc Kinh thì vẫn còn kém xa lắm.
Hắn nhắm mắt lại bắt đầu hồi tưởng về mảnh địa đồ trong đầu mình, cái bảng thôi diễn này không thể gia tăng ngộ tính nhưng lại có thể rèn luyện được trí nhớ.
Sau đó, hắn chọn một nơi yên tĩnh, trực tiếp đạp kiếm hóa thành lưu quang lao đi!
Mái tóc trên đầu thanh niên kia nhẹ nhàng lay động, bộ áo đen mỏng manh bay phất phới trong gió, thoáng cái đã vượt qua trăm ngàn dặm, trời xanh và biển biếc giao thoa. Nhìn hình ảnh này cũng có mấy phần giống với dáng vẻ của Kiếm Tiên trong tưởng tượng của hắn lúc trước.