-nguồn-tại-apptruyen-
"Thằng ngốc thối tha kia, mau câm miệng lại." Mạnh Hiền trừng mắt nhìn gã một cái, lại tiến hai bước về phía trước, trực tiếp tóm lấy đứa hài đồng còn đang kêu khóc kia trong tay, cười lạnh nói: "Thứ bẩn thỉu không có phúc khí kia, chờ đứa con hoang này của ngươi xuống nước, ngày sau nó sẽ đạp sóng quay về đón ngươi đi hưởng phúc."
"Lão nương của ngươi mới nên xuống nước..."
Quả phụ tóc tai bù xù đang ngồi dưới đất kia, dứt khoát húc cái đầu tới, khóe mắt Mạnh Hiền thoáng co giật, đang muốn đạp một cước để đối phương ngã xuống, bỗng nhiên lại bị người ta kéo tay.
Gã tức giận quay đầu nhìn lại, trong mắt chợt xẹt qua một tia kinh ngạc: "Phụ thân?"