“Haiz.”
Vu Sơn đầu tiên là nhìn bóng lưng rời đi của Nghiêm lão gia tử, đợi đến khi lão đi rồi, mới quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Nghi bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng.
Hắn không da không mặt đã quen, cho dù không phục lắm với đánh giá của lão gia tử, nhưng cũng không hề lên tiếng tranh luận.
Hiện tại điều quan trọng hơn, đó là một khi sự tình đã thành định cục, chi bằng phân chia trách nhiệm trước vẫn tốt hơn.
Nếu thật sự đi theo hai tiểu tử này, cả đời này hắn đừng mong được thăng làm Trấn Nam tướng quân.