Lưu Thụy Phong cười lạnh, có chút nôn nóng bước ra từ sau lưng phụ thân.
Mộc Dương đạo nhân hơi nhíu mày, liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo khiến tên tiểu tử này rụt cổ lại, lùi về sau.
“Haiz.”
Quả nhiên vẫn còn quá non nớt, chỉ một câu nói đã tạo cơ hội cho Diệp Lam tự mình thoát thân.
Mộc Dương đạo nhân thở dài, nhàn nhạt nói: “Dù ngươi nghĩ gì về ta, ta cũng không muốn tranh cãi. Có điều, ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay là ta đến, chứ không phải đại sư bá của ngươi. Nếu không, hai ngươi đã không có cơ hội đứng đây nói chuyện rồi.”