Thẩm Nghi nhìn về phía Diệp Lam, mặc dù đám trấn thạch có thể đảm đương phần lớn trách nhiệm hàng yêu, nhưng không thể hiện thân giao tiếp với người, một số việc công vụ, vẫn cần nàng xử lý.
"Yên tâm..."
Diệp Lam còn chưa dứt lời, cả người đã khựng lại.
Chỉ thấy đối phương tùy ý ném tới một kiện ngọc bội, màu vàng óng ánh, chỉ cần nhìn thoáng qua, đã khiến tâm thần chấn động.
"Đây là... Trấn Nam Tướng Quân Lệnh?!"