“Chậc.”
Nhân Hoàng thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nhìn lên thiên mạc, không biết đang suy nghĩ gì.
“Bệ hạ thấy thế nào?” Lâm Thư Nhai cắn răng, cố chấp truy hỏi.
“Trẫm thấy, nên thưởng.”
Nhân Hoàng đột nhiên cười lớn, tiếng cười chói tai, phảng phất mang theo vài phần châm chọc và khinh miệt.