"Lâm đại ca mặc kệ chúng ta rồi?" Đặng Minh Húc cố gắng kiềm chế hai chân đang phát run, muốn cố gắng đắp nặn cho bản thân một bộ dáng trấn định bình tĩnh, nhưng không cần biết gã ngụy trang khéo đến mức nào, thì chút bối rối, run run trong giọng nói lại không thể che giấu được.
"Căn bản không có Lâm đại ca gì cả." Lâm Nhu ném cho gã một cái nhìn đầy khinh thường, trong lòng bực bội, nàng lập tức đưa tay lấy ra một cái chuông đồng nho nhỏ.
Vừa nhìn thấy cái chuông đồng kia, mấy tên võ phu có chút lịch duyệt lập tức giật mình thon thót, từ trong đáy mắt cũng lóe lên một tia tuyệt vọng: "Tróc yêu nhân..."
Tốt xấu gì Đặng gia bọn họ cũng là thế gia nổi danh ở địa phương, đương nhiên là phải nghe qua lời đồn về tróc yêu nhân rồi!
Trong mắt đám người này, tính mạng của người bình thường vốn không quan trọng bằng chuyện tìm yêu hàng ma, đối phương lại không có quan hệ gì với Đặng gia bọn họ, làm sao có thể vì một câu nói của lão tổ mà thành thật ở lại chỗ này?