Ba con yêu ma này, hễ xuất hiện ở Thanh Châu, thì xác suất lớn là cần Trấn Ma đại tướng phải tự mình ra tay, mới có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Nghĩ đến đây, Tiêu Sắc Vi không dám cho đối phương bất cứ cơ hội thở dốc nào, lại hung hăng vung chưởng nghênh đón!
Nhưng một tình huống vừa phát sinh lại làm cho nàng có chút không ngờ tới, dường như đã bị hai thanh hư ảnh kiếm đạo vừa rồi đánh cho tức giận, khiến cho đôi cánh khổng lồ đang chém ngang ra ngoài của lão nhân kia, đột nhiên lóe lên một luồng thanh quang cực kỳ rõ ràng, dễ thấy!
Đó là một sợi Thanh Linh được ẩn giấu bên trong đống lông vũ còn lại.
Ngay tại khoảnh khắc, chiếc lông vũ màu xanh kia sáng lên, dường như cả không trung đều nổi lên một luồng gợn sóng vô hình. Gợn sóng chạm đến hư ảnh đạo kiếm, cơ hồ không có bất kỳ tiếng vang gì, đạo kiếm đã bị chặt đứt, nhanh chóng và dứt khoát, rồi một lần nữa hóa thành cương khí tiêu tán trên bầu trời.
Cùng lúc đó, lão phụ nhân cũng vươn cánh tay phải tới, một sợi Xích Linh hiển hiện. Ngay khi hồng quang ấm áp nọ dâng trào, chỉ trong một nhịp hô hấp, miệng vết thương kinh người do bị hư ảnh đạo kiếm đâm vào trên đôi cánh của lão nhân kia, đã khôi phục nguyên dạng.