Phải biết rằng, ngoại trừ Lưỡng Nghi chân ý, Bạch Vân quan bọn họ cũng là một tay lão luyện trên phương diện luyện chế bảo cụ.
Khi nhìn thấy những loại tài liệu yêu ma trân quý như vậy, tâm trạng của bọn họ cũng chẳng khác gì một người thợ mộc nhìn thấy khúc gỗ quý, hay một người đầu bếp nhìn thấy con gà mập, không ra tay hý hoáy hai cái, trong lòng tuyệt đối không vui.
"Thẩm đại nhân ban thưởng, nào có chuyện để cho các ngươi từ chối?" Tiêu Sắc Vi hơi nhướng mày, sau đó đồng loạt đưa bốn cái lông vũ ra, nói: "Đừng lãng phí đồ tốt, mau cầm về chế ra bảo cụ, các ngươi giữ lại một phần, những phần còn lại phái người đưa đến nha môn Trấn Ma ti ở thành trấn của Thanh Châu, nói là đưa cho Thẩm tướng dưới trướng Trần lão gia tử."
Nghe vậy, ống tay áo của Thuần Dương Tử vừa mới hạ xuống, bàn tay lại trở nên run rẩy, tới cuối cùng, lão vẫn làm theo bản tâm, dứt khoát đưa tay ra nói: "Đa tạ Thẩm đại nhân ban thưởng."
Trên gương mặt hạc phát đồng nhan lập tức cười tươi như hoa.