Bóng cây dày đặc, núi rừng tối tăm.
Mùi tanh hôi xen lẫn với mùi lá cây hư thối có vẻ pha tạp không cảm nhận được rõ ràng, cứ không ngừng theo gió lan đến, từng hồi từng hồi.
Tiêu Sắc Vi không ngừng thúc giục món bảo cụ trong tay, lại từ trong đó phân biệt ra dấu vết thuộc về Sơn Quân, đồng thời ánh mắt nàng cũng cẩn thận đảo quanh bốn phía, ghi nhớ tất cả mọi chi tiết vào trong lòng.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, càng ngày nàng càng đi sâu vào trong Khê Thai Sơn.
Mặt trời dần lặn, đường nét cong cong ấy đang trở nên mờ nhạt, một tầng sương mù màu xám mỏng manh nhẹ nhàng phủ lên sắc trời.