"Có phải kiếm ý Huyền Băng Thất Sát trong cơ thể sư muội đã bị tích góp quá nhiều hay không?" Du Long Đào lo lắng nhìn về phía chum rượu.
Dù ông ấy cũng biết đối phương cần rượu thuốc để xua tan hàn ý, nhưng bình thường không cần nhiều đến vậy.
Khương Nguyên Hóa nghe vậy, trên mặt thoáng xẹt qua một tia phức tạp, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, đưa mắt nhìn ra ngoài viện, nói: "Tới rồi."
Vừa dứt lời, Trần Càn Khôn đã xuất hiện ở cửa viện, khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người rời đi.
Chờ Trần lão gia tử rời đi, thanh niên mặc giáp đen kia mới chậm rãi đi vào trong sân, rồi không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nhìn về phía khuôn mặt xa lạ duy nhất tại nơi này: "Thẩm Nghi tham kiến Tổng binh."