Ngay khi Thẩm Nghi cảm thấy nhàm chán, chỉ có thể đứng ngẩn người tại chỗ, Cẩn Giang thế tử bên kia lại đột nhiên siết tay, đưa mắt nhìn sang bên này.
Bộ giáp đen rét lạnh mang đến uy nghiêm khí phách khó nói được thành lời, cùng với chiếc áo choàng màu đỏ tươi nhẹ nhàng lay động, đã tôn lên vẻ mặt bình thản không chút gợn sóng của thanh niên kia… Nhưng hắn chỉ đơn giản là đang yên tĩnh nhìn ra xa xa thôi.
"Xin hỏi vị tướng quân này..." Cẩn Giang thế tử chắp tay nói, nhưng vừa nói được một nửa lại đột nhiên nhớ ra điều gì: "Ta, ta là Trần Cẩn Giang, xin hỏi tôn tính đại danh của tướng quân."
Lời còn chưa dứt, rốt cục Tề vương phi cũng nhớ tới sự tồn tại của Thẩm Nghi, khóe mắt nàng ta vô thức co giật hai cái, sau đó bước chân khe khẽ tiến về phía trước một chút, cử động cực kỳ nhỏ, gần như không thể phát hiện ra, lại nghe nàng mở miệng cười nói: "Đây là Thanh Châu Thẩm tướng quân, người ta đi Võ Miếu còn có chuyện chính sự phải làm, ngươi đừng quấy rầy người ta nữa."
Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được câu nói này, Thẩm Nghi lập tức thuận thế ôm quyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thẩm mỗ có việc quan trọng trong người, mong Vương phi rộng lòng tha thứ."