Bầu không khí trong phòng chợt rơi vào yên tĩnh.
"..."
Khương Thu Lan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh niên kia, đôi mắt xinh đẹp lập loè bất định.
Một lát sau, cảm giác phong mang nồng đậm trên người nàng chậm rãi rút đi, như thể một vị tiên tử trong tranh bỗng nhiên đi xuống phàm trần, thiếu đi mấy phần lạnh lùng cao ngạo, lại có thêm một chút cảm giác chân thật, bình phàm.
Ở trước mặt những người khác, nàng cần phải vĩnh viễn duy trì tư thái thản nhiên như đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, nhưng ở trước mặt Thẩm Nghi, đối phương luôn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mọi tâm tình chân thật của nàng.