Cũng bởi vậy mà đến tận lúc này, Du Long Đào vẫn có chút hoảng hốt giống như đang ở trong mộng, chỉ sợ động tác hơi lớn một chút, sẽ tỉnh lại.
Nhưng vì sao vẻ nặng nề trên mặt sư phụ lại không biến mất?
Ngược lại, dáng vẻ cố gắng hết sức để che giấu đi của người, càng làm cho người ta bất an.
"Đi đi." Khương Nguyên Hóa khoát tay, cắt ngang động tác muốn hỏi của đại đồ đệ này. Dù mọi chuyện vốn đã phát triển theo xu hướng vượt ngoài tầm khống chế của bản thân, nhưng đến thời điểm hiện tại, gần như bọn họ đã dứt khoát đặt mình nằm bên ngoài câu chuyện rồi, đã dứt khoát giao toàn bộ vận mệnh của Thanh Châu cho phía trên quyết định.
Bởi vậy, rơi vào tình huống này, chẳng những ông ta không cảm thấy bản thân được nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, mà ngược lại trong lòng chỉ sinh ra cảm giác vô lực sâu sắc.