Thẩm Nghi hơi quan sát nó một chút, mới phát hiện mình có thể dùng thần niệm để kích thích nó. Hơn nữa, đối với phương thức truyền đạt mệnh lệnh này, dù thời gian hao phí khá ít, dù ý thức của nhóc con vừa mới sinh ra kia còn tương đối yếu kém, khả năng cũng như tốc độ lý giải của nó còn rất chậm, nhưng Thẩm Nghi vẫn có thể cảm nhận được mảnh sương trắng xung quanh đang bị nó ảnh hưởng đến.
Ông ông —— Trường đao Tiềm Uyên bỗng nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó vèo một cái, lao ra khỏi vỏ, treo lơ lửng ở trước người Thẩm Nghi.
"Đây chính là mượn dùng lực lượng của Âm Thần mà Trần tướng quân từng nói..."
Thẩm Nghi vẫn cho rằng, lúc đầu khi ở Thanh Phong sơn, Trần lão gia tử nhắm mắt lại là đang cho Âm Thần xuất khiếu, không ngờ đối phương chỉ đơn giản là chìm vào trong nội thị, trêu chọc hài tử mà thôi.
Sau khi hòa làm một thể với Đạo Anh, thì hiện giờ hắn đã không còn dư thần niệm để phân chia cho Âm Thần nữa. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người khác chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kiêm tu cả hai.