Phanh —— Hốc mắt của con sói già kia vỡ vụn, máu me đầy mặt, nó giãy giụa không được đành phải theo bản năng vung trảo tới đánh trả.
Phải biết rằng, quá trình chiến đấu giữa những con yêu ma là hung tàn nhất, bởi vì ngoại trừ thiên phú thần thông, phần lớn chúng đều dựa vào thân thể cường hãn để xông vào nhau, cứng đối cứng.
Mạnh chính là mạnh, yếu chính là yếu, không có một chút đạo lý nào để giảng.
Mà giờ khắc này, ngay tại mảnh đất hoang vu này, Thẩm Nghi lại giẫm lên người Khiếu Nguyệt, một quyền nối tiếp một quyền, để cho đối phương chân chính hiểu được cái gì mới gọi là chém giết sinh tử.
"Ngao ô!" Động tác đánh trả của Khiếu Nguyệt Yêu Vương dần dần trở nên vô lực, trước kia, nó còn có thể xé nát da thịt của Thẩm Nghi, nhưng hiện giờ chỉ có thể vô lực vỗ vào hai cánh tay của hắn, mãi cho đến khi cái đầu của lang yêu đã bị đập thành mảnh vỡ.