Nghe được lời nói của hắn, bỗng nhiên trong lòng Khương Nguyên Hóa lại sinh ra một chút ấm áp, không hổ là Hỗn Nguyên Tông Sư.
Nói thật, dù lão là Tổng binh của một châu, nhưng lại hoàn toàn không chú ý tới trong nha môn của mình có một vị thiên kiêu như vậy, thậm chí còn không có bất cứ sự trợ giúp gì dành cho hắn.
Đổi lại là một người khác, phải lăn lộn chém giết trong hoàn cảnh như Trấn Ma ti kia, thì hoặc nhiều hoặc ít trong lòng bọn họ cũng có một chút oán niệm. Nhưng ông ta lại chưa bao giờ trông thấy Thẩm Nghi biểu hiện ra một chút ác ý nào với mình...
Được rồi, hắn cũng không có cảm tình gì với ông ta, chỉ đơn thuần là không thèm chú ý đến mà thôi
"Đa tạ Thẩm đại nhân." Khương Nguyên Hóa lại ôm quyền, chân thành nói lời cảm tạ, lúc này mới đi theo lão nhân kia tiến về một hướng khác.