"Chậc." Ba người trông miếu còn lại dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương dưới kia, có vẻ như đối phương rất quen thuộc với Thẩm sư đệ.
"Sao ngươi lại ở đây?" Lâm Bạch Vi nói như muỗi kêu, lại quay đầu nhìn người coi miếu khác, ngập ngừng nói: "Ta..."
"Không có chuyện gì, hai người cứ từ từ trò chuyện, chúng ta không vội." Đám người coi miếu vẽ nên một nụ cười tươi tắn, còn trực tiếp bày ra bộ dáng vô cùng kiên nhẫn với nàng.
Lần trước, Lâm Bạch Vi từng đến Võ Miếu để tẩy luyện, đã gặp mấy vị này rồi, ngoại trừ vị gia gia xấu nhất kia, những người còn lại đều bày ra gương mặt lạnh lùng, nào có dáng vẻ hòa ái như bây giờ?
Chờ chút —— Cuối cùng nàng cũng nhớ ra vì sao mình lại cảm thấy bộ áo dài màu xanh trên người Thẩm Nghi nhìn quen mắt rồi.