Lâm Thanh Dương lơ đễnh nói qua loa một câu: "Ngươi nói chuyện này với ta thì có ích lợi gì, Khí Tông muốn thế nào, vẫn là phụ thân ta định đoạt."
Người nọ còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Lâm phu nhân khách khí nâng tay lên ngăn cản: "Tiền bối đừng nhắc lại, tông chủ tự có an bài."
"Cũng được, cũng được." Người nọ hậm hực cười một tiếng, lại một lần nữa lui về đám đông phía sau, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đỉnh núi.
Vất vả lắm Khí Tông mới có chút danh tiếng, chỉ cần đám thợ rèn này là người thông minh, tất sẽ biết nên mượn cơn gió này thế nào.
Rốt cuộc là trở thành đại tộc một phương, hay là ở bên cạnh một khúc gỗ mục đang từ từ hư thối mà chờ chết? Kỳ thật chuyện này cũng không khó để lựa chọn.