A Thanh nắm chặt hai tay, lại đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Nghi: "Thẩm đại ca, đúng là ta có biết một loại linh căn tuyệt phẩm như vậy, nhưng đó là vật mà người nhà ta dựa vào để sinh tồn, chúng ta dùng loại linh căn này làm mắt trận, lánh đời mà sống..."
"Cho nên ta không thể nói cho ngươi biết được."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hứa Uyển Vận lập tức phát sinh biến hóa, dù nàng ta vốn không rành thế sự, nhưng cũng biết đạo lý mạnh được yếu thua, lấy đâu ra đạo lý ngươi không muốn nói thì có thể không nói?
Ý niệm tới đây, nàng ta lại lo lắng nhìn về phía Thẩm Nghi, lại thấy trên mặt thanh niên tuấn tú không có chút gợn sóng nào, chỉ bình tĩnh gật gật đầu: "Ta hiểu."
Nghe vậy, Hứa Uyển Vận thoáng giật mình, đứng nguyên tại chỗ.