"Nhưng an nguy của chủ nhân quan trọng hơn." Thanh Hoa nhìn tiểu cô nương trong tay, lại chỉ có thể xoay người cùng Thẩm Nghi lao về phía trước. Thân là hồn nô, nàng không có năng lực chống lại mệnh lệnh của đối phương.
"Ta cần nàng." Thẩm Nghi cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo của thân thương trong lòng bàn tay. Hắn cũng không ngu, biết cầm thứ này sẽ có hậu quả gì.
Nhưng ngay cả khi hắn không cầm cây thương này, chỉ dựa vào một cái chạm tay lúc trước, trên cơ thể hắn cũng đã lưu lại khí tức của U Vĩ Yêu Hoàng rồi. Nói gì thì nói, hắn cũng không thể ném cả hai loại linh căn kia đi, sau đó hóa giải thù hận được... Muốn như vậy còn tiến vào nơi đây làm gì?
Chuyện đã đến nước này, muốn tránh né Yêu Hoàng đuổi bắt, gần như là chuyện không thể, nếu nói trong chuyện này có biến số gì, đó chỉ có thể là Hứa gia thôi.
Nơi ấy chính là chỗ ẩn thân mà ngay cả Huyền Quang động vốn đang khống chế nhóm trận pháp sư cũng không tìm ra, huống chi là một con yêu ma?