Trong khuê phòng tĩnh mịch, một nữ nhân ung dung sang trọng đang ngồi phía trước cái gương đồng, trên tay nàng ta cầm một thanh ngọc như ý hơi dài, trước người có một cô nương đoan chính đang yên tĩnh quỳ gối: "Hỏi hắn có việc gì hay không, không có việc gì thì cút ra khỏi vương phủ."
"..." Nam nhân đầu trọc đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một lão nhân mặc huyền giáp đang không ngừng đi qua đi lại trong sân, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
"Hắn chỉ muốn bảo vệ tiểu cô nương này bình an, nên kệ hắn đi, chính sự quan trọng hơn." Nam nhân đầu trọc lập tức thu hồi ánh mắt.
"Xùy, chỉ là một tên Trấn Ma ti da đen, cũng xứng quản chuyện của Vương phủ ta? Vậy cứ để hắn tiếp tục ngây người ở đó đi."
Tề Vương phi tùy ý lắc lắc cây ngọc khí ở trước mắt cô nương kia, giống như đang dạy dỗ một con mèo nhỏ yếu đuối.