"Phốc!"
Gương mặt Đồng Tâm Xuyến càng ngày càng thêm dữ tợn, nhưng không phát ra bất cứ thanh âm gì.
Gã biết, bây giờ mình còn có thể sống sót chỉ vì con Đại Yêu Hoàng này vẫn còn tâm tư đùa bỡn, như mèo vờn chuột, hưởng thụ thú vui đi săn tàn nhẫn của đối phương thôi.
Đổi lại là một địch nhân khác, kiểu gì Đồng Tâm Xuyến cũng sẽ cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng đối mặt với Kim Sí Cửu Văn Hổ, trong lòng gã chỉ có cảm giác tuyệt vọng thật sâu.
Vào thời khắc này, gã chỉ có thể dựa vào chút ý thức cuối cùng của bản thân, để chạy như điên về phía tiếng nói bên tai.