Huyện thành nho nhỏ kia chính là cố thổ của Thẩm đại nhân. Vì vậy, Dương An quận này chính là nơi được mấy vị tộc lão Hứa gia chú tâm xây dựng, lại thêm đại trận do Thanh Nhi cô nương tự tay kiến tạo mà thành.
Màn sáng phía chân trời chậm rãi trở nên dày đặc hơn, từng sợi lưu quang như lông trâu mưa phùn rơi xuống. Có lẽ những thứ này không làm gì được Yêu Hoàng chân chính, nhưng đối với những Yêu Vương bình thường trước mắt, sự hiện diện của chúng nó lại giống như một cuộc đồ sát không tiếng động.
Nhóm Đại Yêu cường tráng vừa bước vào trong đó đã có cảm giác sinh cơ của mình đang nhanh chóng bị rút đi. Bàn chân khẽ lảo đảo một cái, đã ngã rầm xuống đất.
Tiểu viện trước mặt rung mạnh, nhưng vẫn không sụp đổ. Đứa nhỏ được phụ mẫu ôm chặt trong ngực, đang mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trong lòng vô cùng hoảng sợ con hung thú ngoài cửa kia, lại phát hiện… dường như vẻ mặt của con hung thú ấy còn sợ hãi hơn cả mình, mãi cho đến khi yêu huyết tanh hôi thấm vào bùn đất, nhuộm cả con đường thành một mảnh đỏ sậm.
"..."