Lần này không chỉ Dư Tổ, mà ngay cả những người khác cũng rơi vào trầm mặc.
Thật ra tình cảnh của Dư thị vô cùng khó xử.
Bọn họ rất cần được người khác che chở, dù sao trong tay bọn họ cũng có thiên phú ngưng tụ ánh trăng thành nguyệt châu. Nên ở trong mắt của rất nhiều tu sĩ, bọn họ cũng tương đương với một dạng tài nguyên lấy mãi không hết dùng mãi không cạn.
Nhưng bản thân bọn họ vốn là bán yêu, mới dẫn đến một tình huống khó xử khác, dù có tiến vào Bảo Địa Tiên Tông, bọn họ cũng rất khó nhận được thân phận "người", đại khái chỉ có thể bị nuôi nhốt mà thôi, sau đó là đời đời kiếp kiếp phải làm nô, bị cưỡng ép ngưng tụ nguyệt châu.
Đây chính là chuyện còn kinh khủng hơn cả diệt tộc.