Rõ ràng là khi nghe được câu nói này của nàng, nhóm dân chúng trong thổ thành kia vừa thoáng giật mình tại chỗ, nhưng bọn họ cũng không biểu hiện ra vẻ vui sướng gì.
Sau một hồi yên tĩnh, rốt cuộc cũng có tu sĩ chậm rãi đi ra, tới trước mặt cô nương nọ, hèn mọn hành lễ hỏi: "Xin hỏi tiền bối từ đâu mà đến?"
"Không môn không phái, một tán tu." Bảo Hoa tiên tử nhìn thấy cuối cùng cũng có người phản ứng lại mình, mới lập tức vỗ vỗ ngực, cười nói: "Đương nhiên, nếu ngươi gọi một tiếng Bích Thúy nữ hiệp cũng không phải là không được."
Nhưng nàng thực sự không ngờ, ngay khi lời này vừa nói ra, sắc mặt của tu sĩ đối diện và đám người đang quan sát từ phía thổ thành kia, đều lập tức biến thành một mảnh trắng bệch.
"Nữ hiệp à, hay là ngài hãy đi nhanh đi, nơi này không có chuyện gì cần ngài hỗ trợ đâu." Tu sĩ nọ liên tục khoát tay, bày ra bộ dáng muốn né tránh mà không kịp.