Thẩm Nghi nhướng mày, không nói gì đã thu hồi ánh mắt nhìn về một hướng khác bên trong thổ thành.
Chỉ thấy ở phương hướng kia, có một bóng người đang cấp tốc lướt tới, sau đó dừng lại ở trước mặt mấy người bọn họ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Các ngươi … con mẹ nó có phải điên rồi hay không?"
Hán tử mặc áo vải cường tráng này bước lên, muốn nắm lấy cổ áo Thẩm Nghi, lại bị người ta ấn đầu xuống, trực tiếp đè trên mặt đất.
Bảo Hoa tiên tử túm tóc gã: "Đừng có hùng hùng hổ hổ với ta, giữ cái miệng cho sạch sẽ một chút, sau đó dẫn ta đi gặp bảo chủ của các ngươi! Ta là bằng hữu của bảo chủ phu nhân các ngươi!"
Vừa nghe nói đến bốn chữ bảo chủ phu nhân, bỗng nhiên động tác giãy giụa của hán tử kia thoáng khựng lại, nhưng ngay sau đó, hốc mắt gã lại đỏ lên vài phần, nức nở nói: "Bảo chủ phu nhân không tiếp khách! Mau cút ra ngoài!"