Nghe được bốn chữ thổ dân Nam Dương, mí mắt của Trịnh Thiên không tự chủ được khẽ giật giật một cái, nhưng nàng lại nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, còn sẵng giọng đáp lại một câu: "Liên quan quái gì đến ta."
Diệp Văn Huyên cũng nhíu chặt lông mày, dường như trong lòng có chút nghi hoặc.
Cũng may dường như Thôi Hạo chỉ đang chuyên tâm kiểm kê những món đồ bên trong túi trữ vật mà không có chú ý tới phản ứng của hai nữ nhân kia.
Hồi lâu sau, gã cầm cái túi đi về phía sau: "Chờ tin tức của ta... Ngươi, theo ta bước vào trong này, học hỏi cho tốt."
Nghe vậy, trên mặt Diệp Văn Huyên cũng xuất hiện một tia vui mừng. Mặc dù lời nói của Thôi chấp sự rất không khách khí, nhưng đối phương có thể đưa nàng tiến vào bên trong Chấp Sự Đường, cũng được coi là một loại tín hiệu nào đó rồi.