"Đa tạ Huyền Khánh tiền bối." Thẩm Nghi chắp tay nói, dù đã hiểu được mọi chuyện hắn cũng không nhiều lời.
"Khách khí như vậy là vì ta đã cho ngươi cái gì đó ư? Không sao, ta cũng không dùng được nữa rồi." Lý Huyền Khánh thoáng khôi phục lại một ít ký ức, khẽ mỉm cười ôn hòa, chẳng qua trong giọng nói lại có thêm một chút cô đơn.
"Vì sao?" Thẩm Nghi rất ít khi chủ động hỏi thăm chuyện của người khác, nhưng lần này, hắn lại liếc mắt nhìn sang, chậm rãi hỏi.
"Bởi vì... Trời quá cao, ta không chạm được... Còn dưới trời, tất cả đều vô dụng."
Lý Huyền Khánh như đang nhớ lại quá khứ không tốt lắm, đột nhiên lại lấy tay đỡ trán, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: "Ta muốn báo..."