"Còn dám cản! Lão tử cho ngươi cản!" Thanh Tê điên cuồng dùng hai đấm làm chùy, hung hãn nện lên cục u trên trán con Long Ngư: "Chủ nhân đánh ngươi! Đó là vinh hạnh của lão già chết tiệt nhà ngươi! Ngăn đi! Đến đây! Ngăn cho ta xem!"
Nó không để ý đến song chưởng đã rạn nứt của mình, hoàn toàn hung hăng không sợ chết.
Dù phải khổ sở hứng chịu những đòn trọng chùy có thể phá núi phá biển đó, nhưng tâm tư trong đầu con Long Ngư điện chủ kia vẫn đặt lên người Thẩm Nghi, làm gì có cơ hội phản ứng? Rất nhanh, nó đã bị đánh đến nứt cả đầu cá tại chỗ, máu đỏ tươi kèm theo xương cá màu trắng nõn như ngọc văng ra khắp nơi.
"Còn cản hay không?" Thanh Tê đã giết đến đỏ cả mắt, nó lại dứt khoát dùng chiếc sừng độc nhất trên đầu mình điên cuồng húc tới, không có ý định ngưng nghỉ. Mãi cho đến khi cả đại dương cũng bị nhuộm thành một mảnh đỏ sậm, thân thể to lớn của Long Ngư đã vô lực rơi vào trong nước.
Thanh Tê túm lấy lân phiến của nó giật giật hai cái, lại gầm lên: "Nói chuyện! Ta bảo ngươi nói chuyện! Mau dập đầu tạ ơn!"