"Khụ khụ." Cả người Huyền Khánh có chút cứng ngắc, gã từ từ dời khuôn mặt khỏi đôi giày của tổ sư.
Vị tông chủ này, chẳng lẽ đối phương đến hỏi chuyện đều chưa bao giờ để ý đến tâm trạng của người khác sao?
Cứ có cảm giác tên này là một kẻ quái dị vậy.
Cũng may Huyền Khánh thực sự không làm Thẩm Nghi thất vọng.
"Ta có hiểu một chút." Gã xoay người rồi lại một lần nữa thò ngón trỏ ra điểm tới. Một lát sau, trên khuôn mặt bằng gỗ kia lại có thêm vài phần mờ mịt, tựa như vừa mất thêm một chút ký ức.