Trong chốc lát, nó đã nhắm hai mắt lại, chủ động để cho ánh mắt của mình rơi vào một vùng đen kịt, lại che đậy đi đôi tai, khiến cho tâm tư của bản thân nhanh chóng thu lại. Toàn bộ những gì nó thả ra bên ngoài chính là cảm giác đối với khí tức. Những kinh nghiệm tích góp qua nhiều năm giết chóc của nó, trực tiếp được phát huy đến cực hạn vào đúng thời điểm này.
Lạch cạch.
Nó hơi cúi đầu, ý tứ châm chọc càng sâu, còn để lộ ra hàm răng trắng ởn. Bàn tay trắng nõn với những khớp xương rõ ràng hung hãn đánh tới, khi còn cách gương mặt của Đạo Hải tướng quân chưa tới ba tấc, chưởng phong đã đánh vỡ chiếc mũ giáp màu bạc của gã, khiến cho sợi tóc trên đầu gã tung bay.
Đột nhiên Đạo Hải tướng quân đưa bàn tay ra, đặt lên cổ tay đang đánh tới, tựa như hết thảy chỉ là một sự trùng hợp.
"Ngươi… quá chậm." Trong nháy mắt khi nó mở miệng, thân hình mặc áo đen chung quanh đều biến mất không còn thấy gì nữa.