Chung quy lại yêu ma vẫn chỉ là yêu ma, cưỡng ép tu tập linh pháp của Nhân tộc, dù lấy tuổi thọ của nó, hoàn toàn có thể đột phá đại thành vào lúc tuổi già, nhưng thôi diễn tới ba mươi vạn năm liền một lúc, cuối cùng vẫn phải trả giá đắt.
【Đạo Hải tướng quân ngồi yên như cây khô, chỉ có đôi con ngươi điên cuồng, nhìn lên màn trời, đột nhiên phát ra một nỗi sợ hãi từ nội tâm 】
Thẩm Nghi có phần cảm khái, thu hồi ánh mắt. May mà có yêu hồn giúp đỡ, nếu không, rất có khả năng hắn sẽ điên mất.
Hắn gọi yêu hồn ra, rót nó vào trong Trấn Thạch. Đầu óc có rõ ràng hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần còn có thể chiến đấu là được, nếu thật sự không đánh được thì cuối cùng, cũng có thể cho nó đi làm đạo trụ.
"Phù." Thẩm Nghi nhìn chằm chằm vào bóng đêm, sau đó cất bước đi về phía Tổ Sư điện, đã suy nghĩ quá nhiều, nhất định phải tìm một người gột rửa đầu óc.