"Ngươi với ta thì còn khách khí làm gì? Nếu không có ngươi đảm bảo, ta làm gì có cơ hội rời khỏi cái lồng giam kia?" Huyền Phượng có chút chua xót nhìn sang.
"..." Tô Ngữ Thường khẽ thở dài an ủi: "Đợi chuyện đại hội Thất Tử chấm dứt, ta sẽ tới thương lượng cùng tỷ tỷ một phen, xem có thể đưa ngài đi ra bên ngoài một chút hay không. Vừa vặn ta cũng lâu rồi chưa đi qua Bảo Hoa Tông, cũng không biết cô nàng kia có nhớ ta hay không."
"Ta nói với ngài, vị Bảo Hoa tiên tử kia cũng không điềm tĩnh giống như những gì người khác nhìn thấy đâu. Nàng ấy cực kỳ thú vị. Vào ngày tổ chức đại hội Thất Tử, chắc chắn nàng cũng sẽ tới, đến lúc đó ta lại giới thiệu cho ngài làm quen."
"Được." Huyền Phượng dịu dàng gật đầu.
Hai nàng vừa cười vừa nói cùng rời khỏi Thiên Kiếm Tông, lao về phía phù điêu Nam Dương. Đợi đến khi các nàng đi đến địa điểm mục tiêu, ở nơi ấy đã có bóng người khác đang đứng chờ rồi. Bọn họ theo thứ tự là ngoại môn trưởng lão của Vô Song Tông, còn có mấy chấp sự của Thanh Nguyệt Tông.