Thẩm Nghi thu tay lại, bước chân hơi có phần phù phiếm đi về phía chân Nhai Giác sơn. Chiếc áo bào trắng nhuộm máu khe khẽ lay động theo từng động tác của bóng người cao to kia, hình ảnh ấy lập tức ánh vào trong mắt của đám người Nhan gia và Liễu Thế Khiêm, khiến cho đôi đồng tử trong mắt bọn họ không hẹn mà cùng thoáng co rút lại.
Đều là tu sĩ cảnh giới cao thâm, làm sao bọn họ có thể không biết đạo huyết phù này đại biểu cho cái gì.
Bị Long Cung để mắt tới sẽ là trải nghiệm khủng bố như thế nào?
Đại khái là rất ít người của vùng Nam Hồng này có thể trả lời được vấn đề ấy, bởi vì người chết vốn không biết nói chuyện.
Nhưng theo biểu cảm trên gương mặt của vị tông chủ kia, bọn họ lại cảm nhận được một ý tứ khác hẳn, dường như với hắn, đây vốn là một chuyện bé nhỏ không đáng kể. Nếu không phải tộc trưởng nhắc tới, hẳn là đối phương cũng không có ý định để lộ ra đạo huyết phù kia đâu.