"Để ta dẫn ngươi đi thả lỏng một chút?" Thẩm Nghi biết rõ đạo lý ‘nóng lòng không ăn được đậu hũ nóng’, bởi vậy hắn cũng không vội vã đi rót mấy vạn năm còn lại vào công pháp. Hiện giờ, cả ba thức linh pháp của hắn đều đã đại thành và không cần biết là cái nào, thì bước cuối cùng này cũng là quá trình cực kỳ gian nan.
Thêm nữa là trạng thái hiện tại của Kha Thập Tam cũng không quá tốt, vẫn nên chậm rãi một chút thì tốt hơn.
"Lại thả lỏng ư?" Chỉ trong nháy mắt nghe được hai từ “Thả lỏng” này, sắc mặt vị Long Tôn trước mặt lập tức chuyển thành trắng bệch, nó liên tiếp lui về phía sau mấy bước. Nó có thể thay chủ nhân đi chịu chết, nhưng thật sự không muốn lại tiếp tục thả lỏng nữa đâu, bởi vậy mới theo bản năng mở miệng cầu xin tha thứ: "Chủ nhân... Ta..."
"Lần này là thả lỏng thật." Thẩm Nghi đưa tay nhét Long Tôn vào trong bức Trấn Trạch đã sớm chuẩn bị xong tại mi tâm. Chỉ thấy bức Trấn Thạch vốn đang vuông vắn kia đã nhanh chóng lột xác biến thành một con Rồng vàng toàn thân đầy gai nhọn dữ tợn, trong miệng ngậm một viên Tử Ngọc Bảo Châu. Khi đôi mắt nó vừa mở ra, Long Tôn Thủy tộc kia đã sống lại thêm một lần nữa.
Tu vi của nó hoàn toàn có thể sánh ngang với Phản Hư tầng chín, còn chưa bước vào cảnh giới viên mãn, đã có được thực lực mạnh mẽ đủ khiến Thẩm Nghi cũng cảm thấy đau đầu.