Gã ngạc nhiên buông cánh tay xuống, ngẩng cổ lên, không ngờ trong tầm mắt lại có thêm ra hai bóng người cao lớn đang cúi đầu nhìn xuống.
"Thượng Tiên thứ lỗi, hắn đúng là kẻ không giữ mồm giữ miệng, đã mạo phạm đến thành chủ và Tiên Tông..." Nhìn hai bóng người rõ ràng là không tầm thường kia, thịt mỡ toàn thân chưởng quầy run rẩy, gã vội vàng lên tiếng xin lỗi rồi lập tức lui vào trong tửu quán.
"Vừa đi vừa nói." Thẩm Nghi không có ý định tham gia vào cuộc tranh đấu của những người này, hắn chỉ đơn thuần là cảm thấy hứng thú với từ Thủy tộc vừa được hán tử say này nhắc đến mà thôi.
"Nói cái gì chứ? Chẳng lẽ Thượng Tiên không biết, Thủy tộc đã mang sính lễ đến rồi, còn trực tiếp biến thành thượng khách của Huyền Nhạc thành chủ nữa." Hiển nhiên gã say này vốn là kẻ lắm lời, nhưng người bên ngoài hoàn toàn không dám nghe, cũng không muốn nghe những lời gã nói.
Giờ phút này, vất vả lắm mới có người tiếp chuyện với mình, gã say kia cũng đâu cần quan tâm người nọ là tu sĩ hay là cái gì khác, đã lập tức mở máy hát ra rồi.