Nàng thông qua cái khăn voan mông lung, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bóng lưng phụ thân, đột nhiên lại có cảm giác nghẹn ngào tới không thở nổi.
Duẫn Nhã Quân khẽ mấp máy môi, nhẹ nhàng né khỏi đôi tay muốn nâng đỡ mình của hai tỳ nữ, để lập tức cưỡi mây bay lên không tủng mà đi, không hề quay đầu lại nhìn Huyền Nhạc thành, rồi cứ thế mà chìm vào cơn sóng nước kia, tiến về phía cỗ kiệu lớn màu đỏ tươi ấy.
Mãi cho đến lúc sóng nước cuốn ngược lại, trực tiếp biến mất ở phía chân trời, Doãn Khải Chương mới lấy ra một vò rượu, thả người nhảy đến nơi cao nhất của Huyền Nhạc thành, mở ra lớp giấy niêm phong ngoài vò rượu, để cho dân chúng cả tòa thành đều có thể trông thấy bóng người và vẻ mặt chán chường của ông ấy.
"Cái này..." Đám đệ tử phủ thành chủ càng thêm hoang mang.
Doãn thành chủ thân là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh, chưa từng để người ta nhìn thấy sự cô đơn của mình, huống chi lúc này còn là thời khắc mấu chốt, lòng người đang bàng hoàng, không phải càng nên giấu kín hình ảnh tiêu cực ấy để ổn định lòng người sao?