Huyền Phượng sinh sống trong tông đã mười vạn năm, nàng ta hiểu rất rõ đôi tỷ muội này.
Mà lần này đúng là cực kỳ trùng hợp. Tô Ngữ Thường vừa vặn chọc phải phiền phức khi tỷ tỷ nàng luân hồi, nên lần đầu tiên nàng ra bên ngoài mà không hề dẫn theo bất kỳ tu sĩ tông môn nào bảo hộ, bên cạnh chỉ có một con yêu ma lại vừa vặn là nàng ta.
"..."
Huyền Phượng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng yếu đuối của Tô Ngữ Thường. Trong lòng bàn tay nàng ta vừa có thêm một tấm phù lục âm u, phía trên có những đường cong phức tạp tối nghĩa được dùng huyết văn phác họa mà thành, khiến người ta chỉ nhìn một chút cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Huyền Phượng không hề đột ngột ra tay, chỉ không nhanh không chậm tới gần, sau đó đưa tay vỗ tấm phù lục ấy vào lưng cô nương kia.