Trên thực tế, muốn hoàn toàn luyện hóa Luân Hồi Kiếm Quả, ít nhất cũng cần tới mấy năm mà với trạng thái hiện tại của Tô Hồng Tụ, e rằng nắm chặt chuôi kiếm cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn rồi.
"Rống!" Nghe vậy, lũ yêu đồng thanh gầm lên, hung sát chi khí lại một lần nữa tăng vọt.
Đối mặt với hành động to gan lớn mật này, Tô Hồng Tụ chậm rãi thu hồi ánh mắt, thiên địa trân bảo có thể tinh tế luyện hóa thì đương nhiên cũng có thể nuốt chửng.
Với những gì nàng hiểu biết về Luân Hồi Kiếm Quả, thì cưỡng ép dung nạp nó để cho mình dùng, lại càng dễ dàng hơn bình thường, chỉ khác là hiệu quả sẽ kém hơn rất nhiều, trăm phần không còn được một. Nhưng miễn cưỡng cũng đủ dùng.
Mái tóc khô héo của nàng đã có lại một chút sáng bóng, tựa như vừa được một bát cháo vào bụng, có thể giữ lại tính mạng như mành treo chuông kia.