"Phù." Liễu Thiến Vân dùng sức hít thở, cố gắng ổn định lại nỗi lòng, nhưng đầu ngón tay vẫn không nhịn được mà khẽ run lên.
Thoạt nhìn sẽ có cảm giác đám yêu ma này hoàn toàn không có mục đích, chúng giết chóc không vì cướp bóc, nhưng đối tượng chúng nó lựa chọn tập kích lại quá mức rõ ràng.
Tới bây giờ, không hiểu sao chúng nó lại trực tiếp rút lui rồi, hiển nhiên là người phía sau bọn chúng đã đạt được thứ đối phương muốn.
"Phụ thân..." Liễu Thiến Vân siết chặt năm ngón tay, sau đó lặng lẽ rời khỏi đám người, chạy về một hướng khác.
Tu vi Phản Hư tầng ba của nàng vốn thuộc về tồn tại lót đáy trong đám tu sĩ có tư cách rời tông này, bởi vậy hành động của nàng làm sao có thể tránh được tầm mắt của người khác?