Chỉ thấy Thẩm Nghi đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt điều tức, một bộ áo đen bay phất phới ở trong mây. Nhưng điều khiến Liễu Thiến Vân vô cùng kinh ngạc lại là cả phụ thân của nàng lẫn Trì Dương trưởng lão đều đứng phía sau đối phương một bước, tạo thành thế trận vây quanh.
Rõ ràng đây là đãi ngộ mà chỉ tông chủ mới có.
Phụ thân nàng thì cũng thôi đi, ai chẳng biết ông ấy vốn là người luôn tuân theo quy củ. Nhưng Trì Dương trưởng lão... cũng công nhận thân phận tông chủ của Thẩm Nghi rồi sao? Thậm chí trên mặt ông ấy còn không mang theo bất cứ biểu cảm khó chịu nào, cứ như đây vốn là chuyện đương nhiên ấy.
"Được rồi, cô gái nhỏ này làm vậy cũng vì lo lắng cho ngươi thôi. Việc này ta làm chủ, miễn phạt." Trì Dương trưởng lão cười ha hả, lên tiếng giảng hòa, sau đó ngoắc ngoắc tay nói: "Mau lên đây. Nhớ là lần sau đừng làm vậy nữa nhé, nếu không có Thẩm tông chủ tương trợ thì lần này ngay cả phụ thân ngươi cũng khó bảo toàn được, chớ nói đến chuyện bảo vệ ngươi."
"..." Liễu Thế Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn lão già này một cái, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.