Lòng bàn tay đang bị huyết phù nhuộm dần kia chỉ tùy ý lật xuống phía dưới, rõ ràng là tại hiện trường vẫn chưa xuất hiện bất cứ biến hóa gì, chỉ có sáu luồng hư ảnh trên màn trời đồng thời đưa ánh mắt nhìn qua, thậm chí có một vị trong đó còn kinh ngạc phát ra tiếng: "Ồ?"
Oanh —— Lưu Hưng Sơn đang cầm trường kiếm trên tay, khoác trọng giáp lên người, gã chính là tu sĩ Bạch Ngọc Kinh đã mở được ba thành, dù thân chịu ám thương, nhưng giờ phút này, đang toàn lực bạo phát sinh cơ cùng với nội tình, lại tuyệt đối không thể khinh thường được. Thậm chí dư uy của một đòn này còn khiến cả thiên địa biến sắc, biển mây quay cuồng, có cảm giác cả vùng sơn mạch cùng với những con sóng lớn xung quanh đều đang run rẩy!
Đứng trước uy lực to lớn này, số lượng những người đang có mặt ở đây, lại đủ sức khống chế gã dễ dàng sẽ không vượt quá hai bàn tay.
Đó còn là thực lực của Lưu Hưng Sơn khi đang bị trọng thương, nếu là thực lực toàn thịnh của vị trưởng lão Thiên Kiếm Tông này, khẳng định nó sẽ vượt qua một số vị Đạo Tử, ví dụ như Bạch Vu.
Nhìn như đòn công kích này phải lướt ngang qua khoảng cách cực xa, nhưng đối với gã, khoảng cách này lại tương đương với gần trong gang tấc.