Đôi Thần Tiên quyến lữ này, không biết đã giúp bao nhiêu tu sĩ tránh khỏi nguy nan, cũng thu được một đoạn thời gian an toàn cực kỳ quý giá.
Vừa nghĩ đến bốn chữ "Thần Tiên quyến lữ" này, khóe môi bà lão chợt có thêm một tia đùa cợt, cùng với sát khí dày đặc mà mọi người đều không thể phát hiện ra.
Có thứ súc sinh, không cần biết dùng bao nhiêu lời hay ý đẹp đi tân trang lại, không cần biết ban cho nó bao nhiêu mỹ danh, thì đến cuối cùng, nó vẫn là thứ tiện chủng trời sinh, đáng bị người cưỡi!
Huyền Khánh à, mắt ngươi đúng là bị mù rồi...
"Cái này." Bảo Hoa tiên tử chợt phát hiện sư tôn mình vừa rơi vào loại trầm tư này, sắc mặt không khỏi ngưng đọng lại.